vi Vietnamese
zh-CN Chinese (Simplified)en Englishfr Frenchja Japaneseko Koreanes Spanishvi Vietnamese

NHẬT KÝ TÌNH ĐAU

Chẳng biết từ khi nào anh và cô lại thân thiết đến thế nữa.Có lẽ là từ khi anh học lớp 12 và cô học lớp 8.

-Này!Anh nói.

-Gì.Cô trả lời.

 -Sao em cứ suốt ngày bám theo anh như cái đuôi con khỉ thế hả?

 -Hjxhjx.Thế anh là con khỉ đấy à.hjhj

Anh nhéo mũi cô.

-Đau.Cô kêu lên.

-Đáng đời em ai biểu kêu anh là con khỉ.

 Cô và anh cứ tiếp diễn những tháng ngày dài như vậy cho tới khi….

 -Anh ơi em đỗ vào lớp 10 rồi nhé.haha

-Có mỗi thế mà cũng khoe à.Bao giờ đỗ đại học hẵng hay.

 -Hjxhjx.Thế thì thôi.Em đi ngủ.

Mặt cô bé buồn thiu.

 -Này con bé kia!

 -Gì?

 -Mình yêu nhau đi!

-Gì cơ?Thật á?

 -Ừ…Thế có yêu không để tôi đi yêu người khác?

-Hả hả.Có…ó…ó…hjhj

 Tình yêu đến một cách bất ngờ với một đứa trẻ ngây thơ.Nhưng tình yêu ấy quá ngọt ngào.Thực sự chỉ có anh và cô mới hiểu cái thứ tình cảm đó.

Anh và cô phải xa nhau,có khi cả năm chỉ được gặp nhau một lần.Cái cảm giác nhớ nhung,mong đợi xen lẫn sự lo lắng,tủi hờn ấy có lẽ chỉ những ai yêu công an như cô mới hiểu được.

Những ngày lễ,ngày tết cô và anh chỉ có thể nhắn tin,gọi điện cho nhau vì anh phải trực chiến.Mỗi lần nhớ nhau cũng chỉ biết có vậy.

 Rồi anh đi làm.Có khi cả tháng hai người không nhắn cho nhau lấy một tin nhắn vì anh phải làm nhiệm vụ.

Cô thầm nghĩ:

 -Người ta bảo yêu Cảnh sát hình sự là như vậy,chỉ bí mật,lén lút vì sợ người yêu mình bị hại.

-Haiz…z…z…Cô thở dài…..

 Cô cho là đúng nhưng cô yêu anh và anh cũng vậy.Cô chấp nhận tất cả.Dù cho thế nào đi nữa thì cô vẫn yêu anh.

Cô thích mưa và anh thích nắng.

Suốt những ngày mưa cô vẫn hay chạy quanh quanh trên những con đường vắng người qua lại tắm mưa và để rồi khi về lại bị ốm.

Chuông điện thoại kêu…Là anh.Anh đang gọi điện cho cô:

 -Sao ho?Lại đi tắm mưa chứ gì?Uống thuốc chưa?

-Hjhj.Cô chỉ biết cười cho qua chuyện.

 Cô thích vậy,dù bị ốm nhưng được anh quan tâm,lo lắng cô rất vui.Trẻ con mà….

Để rồi cứ thế khi những ngày nắng đi qua cô lại ngồi nhớ anh và khóc.

Có lẽ cuộc tình ấy sẽ cứ mãi êm đềm trôi qua nếu như không có cuộc hôn nhân sắp đặt kia.

Anh phải đi làm nhiệm vụ lâu ngày,cô bị gia đình ép lấy một người mà cô không hề có tình cảm.

 -Anh đang ở đâu?Anh đang làm gì?…

Cô khóc.Cô cố gắng gọi điện cho anh nhưng…..

-Thuê bao quý khách vừa gọi…..quý khách vui lòng gọi lại sau….

Tiếng điện thoại kêu lên Tút…tút…tút…khiến trái tim cô đau nhói.

Cô chạy đi tìm anh.Cô đến cơ quan rồi chạy đến nhà anh. Cô chạy tới tất cả những nơi có thể để tìm anh nhưng…đều không có.

Tất cả mọi người không ai cho cô biết anh đang ở đâu.Cô đau.Bầu trời như sụp đổ dưới chân cô.

Cái ngày ấy cô đã muốn bỏ trốn nhưng vì chữ hiếu đè nặng lên vai nên cô đã chấp nhận lên xe hoa khi mới đang học lớp 11.

Cô nhớ như in cái ngày ấy.Cái ngày u tối nhất trong cuộc đời cô.Cái ngày khiến cho cuộc sống của cô luôn chìm trong bóng tối và sự hận thù,đau khổ chồng chất.Cô nhớ anh,cô mong anh về.

Và rồi… anh đã về.Nhưng…chớ trêu thay…Cái ngày cô gặp lại anh cũng chính là cái ngày cô biết tin mình mang thai.

-Sao cái số phận nó cứ đùa giỡn với mình như vậy?Cô tự hỏi mình.

 Cô muốn theo anh nhưng không được.Vì tương lai,vì sự nghiệp của anh nên cô đã từ bỏ anh,từ bỏ tình yêu của mình.

Cô trở về sống bên kẻ thù của mình,cái kẻ đã tách cô và anh ra khỏi nhau,cái kẻ đã phá nát cuộc đời cô.

Từ đó trở đi cô lấy đứa con làm hi vọng sống của mình,cô dồn hết tất cả tình yêu thương cho đứa bé. Nhưng…cuộc sống của cô vốn chẳng được như ước muốn.

Chồng cô,mà không… phải là kẻ thù của cô mới đúng chứ.Một kẻ chẳng chịu làm ăn,chỉ suốt ngày đàn đúm bạn bè,chơi bời chát tán.Những khi không vui hắn lại đánh cô,hắn đánh đến đứa con,niềm hi vọng sống cuối cùng của cô phải chết.Hắn cắt đứt tính mạng,tình yêu của cô.

Cô đau đớn,không ăn,không uống,thực sự cô chỉ muốn chết đi. Nhưng…anh đã đến.Anh đến và đưa cô đi.Anh đã cứu cô.Anh như ánh sáng mặt trời phá tan màn sương đêm u tối giăng kín lối trong tâm hồn cô.Cô đã thoát khỏi tay kẻ hại đời cô nhờ anh…người cô yêu.

Thế rồi…anh lại lên đường đi làm nhiệm vụ.Bao tháng ngày dài mong nhớ lại đến.Cô cứ chờ,cứ đợi nhưng…

 -Thằng T đang hấp hối…

Tiếng nói vang lên như ngàn vạn nhát dao đâm nát trái tim cô.

Cô lao đi,cô khóc,khóc thét lên.Cô chạy đi tìm anh.

Cô đã đến bên anh.Nhưng…anh đã đi,anh chết trong vòng tay cô.Máu anh và nước mắt cô hòa lẫn vào nhau.Vỡ nát….

-Anh yêu em suốt…đời… Câu cuối cùng anh nói với cô-người anh yêu.

-Ah…ah…h…h…

Cô hét lên trong nước mắt.Tiếng thét xé tan không gian và bầu không khí tang thương,u tối.

Anh đã ra đi,ra đi mãi mãi vì Tổ quốc,vì nhân dân,vì sự bình yên của đất nước trong khi làm nhiệm vụ.

Từ đó,cô đóng cửa trái tim mình và thầm hứa với anh:

-Em hứa sẽ làm hết những việc anh đang bỏ dở,hứa sẽ tiếp tục làm công việc mà anh đang làm.Hứa sẽ trở thành một Cảnh sát hình sự như anh.

 Có thể cuộc sống của cô sẽ bình lặng trôi qua nếu như cô không gặp một người giống anh.Một chàng học viên an ninh.

Trái tim cô lại rung động,cô bắt đầu yêu anh.

Nhưng…chỉ mới yêu nhau được vài ngày:

-Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây thôi.Thực ra anh chỉ coi đây là một trò chơi.Anh không nghĩ sẽ yêu em đâu.

 Tất cả mọi thứ dường như sụp đổ dưới chân cô.Cô đau khổ,tuyệt vọng.Nhưng rồi …cô đã tự mình đứng lên.Cô đã thay đổi hoàn toàn.

Cô lạnh lùng,lạnh lùng đến đáng sợ. Vẫn vậy,một cô gái quá lạnh lùng nhưng chẳng ai hiểu lí do vì sao ngoại trừ cô.

Cô mắc bệnh,căn bệnh máu trắng đang dần giết chết cô.Cô đã nghĩ mình sẽ đi đến bên anh và được ở bên cạnh anh.Nhưng ko…

-Tỉnh lại đi em.Tỉnh lại nào.Em đã hứa với anh một điều mà chưa làm đâu đấy.Tỉnh lại rồi làm mau đi…

Là giọng của anh…Giọng nói của anh…Anh đã không cho cô chết,anh đã gọi cô tỉnh dậy.

Cuộc phẫu thuật thành công. Cô trở về….trở về với địa ngục trần gian nơi đã vắt kiệt nguồn sống và hạnh phúc của cô.

Vẫn cái vẻ lạnh lùng ấy cộng thêm sự vô cảm,tàn nhẫn.Không ai nhận ra cô nữa.Cô sống khép kín với tất cả.Trái tim,tâm hồn cô dường như đã đóng băng hàng ngàn thế kỉ qua.Cô gái ngây thơ,trong sáng,hồn nhiên,hay cười,lương thiện ngày nào đã chết.

Ai cũng bảo cô điên,tàn nhẫn,độc ác,nham hiểm nhưng có mấy ai hiểu được vì sao cô lại như thế. Có biết bao người tỏ tình với cô,có biết bao người yêu cô nhưng…cô từ chối.Cô không thể mở lòng mình đón nhận tình cảm của bất kì ai.Và…Giờ đây …cô chỉ sống với lời hứa của cô với anh-chàng Cảnh sát hình sự đã hi sinh.

                                                                                                               -DIỆU TRÂN-

 

 

 

 

About arttoday

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *